Thứ Mà Định Mệnh Gọi Là Tình Yêu ( Gốm ♥ Cháo )
Nhân vật đây!!!
So JiYung:
là bảo quốc thứ 4 của Hàn Quốc, là một playboy chính hiệu với gương mặt babyface và một tài sản kếch xù. Là người chồng hoàn hảo của bao cô gái. Là một mẩu của F4
Chu GaEul:
một cô gái bình thường trở về Hàn Quốc. Với vẻ bề ngoài xinh đẹp, cộng thêm tính tình dễ chịu, hiền lành của cô luôn làm xao xuyến các chàng trai. Cô là bạn thân của JanDi.
Geum JanDi:
Là bạn thân nhất của GaEul. Cô là một bác sĩ tài giỏi với nụ cười khả ái và tính cách dễ hoà đồng. Và là vợ của JunPyo
Goo JunPyo:
Người thừa kế tập đoàn Shinwa nổi tiếng. Hơi khó chịu một chút nhưng thật ra là người tốt và dễ gây cười. Là chồng của JanDi.
Yoon JiHoo:
Là một người tự kỷ, sống trong hoà bình và yên lặng. Không có gì đáng để nói, nhưng là chiếc chìa khoá của câu chuyện.
Chap 1: Ngày trở về
“So Yi Jung”
Quay mặt lại đây, nơi em đang đứng và hãy trả lời em.
Làm thế nào để em tin anh? Để con tim em không còn đau đớn nữa?
Ngày trước anh nói yêu em, hôm nay thì tươi cười cùng cô gái khác.
Em đã từng mong rằng đây là một sự hiểu lầm.
Nhưng rồi tất cả đều là sự thật…
Hy vọng của em nơi anh…
Tất cả chợt đổ vỡ trong lòng em, và chính anh đã làm như vậy…
Yêu anh, yêu anh nhiều hơn cả bản thân mình, nhưng hôm nay em nhất định phải quên anh, phải xa anh.
Bởi vì em mong mình được tự do và mong anh tìm thấy hạnh phúc…
Chu GaEul”
Tôi viết vài dòng chữ vào tờ giấy trắng, xếp nó đặt vào phong bì, dán tem rồi nhét nó vào thùng thư.
Tôi ngước nhìn bầu trời khi vừa hừng sáng, thở dài rồi bước lên chiếc taxi. Hôm nay tôi rời khỏi Seoul…
3 năm sau…
- GaEul à, cậu đang ở đâu? - Tiếng JanDi vang lên trong điện thoại ngay khi tôi vừa bắt máy.
- Vừa mới xuống máy bay, khoảng nửa giờ đồng hồ nữa là tớ sẽ đến nhà cậu.
- Nhanh lên nha, đừng bắt tớ phải chờ đợi.
- Biết mà!
Tôi tắt máy rồi kéo chiếc vali đến quầy làm thủ tục.
Thấm thoát đã 3 năm rồi, 3 năm từ cái ngày mà tôi rời khỏi Seoul. Tôi chợt mỉm cười khi biết rằng bây giờ mình đã 23 tuổi, đã tốt nghiệp trường Đại học Nghệ Thuật Thiết Kế tại Mỹ và đã có thể bước chân ra đời.
Thời tiết ở Seoul vẫn không đổi, vẫn lạnh cứng cả người vào tháng 12. Tôi kéo chiếc vali ra khỏi sân bay, đứng đợi chiếc taxi đến đón mình.
---
- Chu GaEul, cậu đang ở đâu? Hơn một tiếng đồng hồ rồi đấy!
Tiếng JanDi thét lớn trong điện thoại làm tôi giật mình.
- Xin lỗi cậu. - Tôi năn nỉ. - Hình như mình lạc đường rồi thì phải.
- Ôi trời! Cậu đang ở đâu?
Tôi ngó nghiêng để tìm một cái gì đó để miêu tả cho JanDi biết.
- Để xem đã…Ừm…Khu trung tâm mua sắm Shinhwa.
- Cậu điên à? Sao bị lạc ở đó?
- Biết sao giờ, tớ lạnh quá, đến đón tớ đi.
- Rồi rồi.
Tôi tắt máy, lại tiếp tục chờ đợi.
Thời tiết ở Seoul tháng này còn lạnh hơn ở Mỹ, tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá, tay chà chà vào nhau cho đỡ lạnh. Tôi cũng tự nhận rằng mình rất ngu ngốc, quê hương của mình tự dưng lại quên bặt cả đường về nhà, lại còn bị lạc giữa trung tâm thành phố nữa chứ. Tôi bật cười khì khi nghĩ rằng một đứa trẻ sẽ cười tôi khi bị lạc thế này.
10 phút…
30 phút…
1 tiếng sau…
Hai tay tôi cứng cả rồi, hơi thở thì toàn là khói, tôi cũng nghĩ rằng mặt mình bây giờ còn đỏ hơn cả bị sốt. Tay tôi cứ sờ vào chiếc điện thoại trong túi, muốn gọi cho JanDi nhưng lại sợ cô ấy giận, bởi vì kẻ lạc đường là mình.
Tôi có cảm giác sống lưng mình đang run lên vì lạnh, cái áo khoác trắng này không đủ ấm vào thời tiết này. Đã vậy gió còn thổi mạnh làm tóc tôi cứ bung lên mãi. Tôi thầm ước bây giờ ai đó sẽ sưởi ấm cho mình.
Cô à, cô ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô không thấy lạnh à?
Tôi bật người giật mình khi nghe tiếng một người đàn ông vang lên sau lưng mình.
- Mặc kệ tôi, ông đi đi, tôi phải đợi bạn.
- Geum JanDi phải không? - Hắn lại tiếp tục lên tiếng làm tôi bực cả mình.
- Thì sao nào, đi đi. - Tôi quát.
Geum JanDi? Cái tên này sao quen thế?
- Sao ông biết tên… - Tôi quay phắt lại nhìn gã kia mà ngạc nhiên.
…Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một nụ cười đầy ma lực.
- Cô Chu GaEul, bạn cô đang đợi cô ở nhà.
Hắn dứt câu, tôi chộp lấy cái vali dưới chân mình mà chạy đi. Tôi cảm giác tim mình lại đau đớn. Hắn…hắn chính là anh, người mà tôi luôn phải tránh mặt, phải quên…
- Em chạy đi đâu thế?
Anh chụp lấy tay tôi khi tôi chạy đi được vài bước. Tôi quay lại nhìn anh, vẫn gương mặt ngày nào làm tôi khổ sở, tôi giật mạnh tay mình ra khỏi anh.- Em làm cái gì vậy?
- Chạy.
Anh bật cười, nụ cười ngày nào lại lặp lại trong tâm trí tôi.
- Chạy để làm gì?
- Để trốn khỏi nụ cười và tầm tay của anh. - Tôi thét lên, đôi mắt đã thấy cay cay, vết thương của trái tim lại bị xé toạt ra ngay khi nó vừa mới lành.
Anh không nói gì, chỉ đứng nhìn tôi trân trân, cái nhìn rất khó hiểu.
- Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn những cô người mẫu còn hay hơn đó.
Dứt câu, tôi quay người bước đi, nước mắt đã tràn ra trên mi.
- Chu GaEul, em đứng lại đó.
Anh lên tiếng làm tôi khựng người lại.
- Để làm gì? - Tôi lạnh lùng hỏi lại.
- Em biết em ra đi bao nhiêu rồi không? Đã 3 năm 1 tháng 14 ngày rồi đó. Em có biết em ra đi không nói một lời làm anh đau khổ đến cỡ nào không?
- Anh nói như vậy là để quên bức thư của tôi rồi đó. - Tôi nghẹn ngào nói, trong khi nước mắt cứ rơi.
- Bức thư? Em nói bức thư này à?
Tôi đưa hai tay lên chùi nước mắt rồi quay lại nhìn anh với bức thư. Nó vẫn y hệt như xưa, vẫn dán rất cẩn thận như cái ngày tôi bỏ nó vào thùng thư.
- Đúng.
- Em ra đi suốt 3 năm chỉ để lại một lá thư chỉ vỏn vẹn 125 chữ, em nói đó là lời từ biệt của em đó sao?
Tôi bất chợt giật mình, không hiểu vì sao anh lại chú ý đến như vậy, anh đếm từng chữ tôi viết trên thư.
- Em đâu có hiểu cảm giác bị người đàn bà mình yêu thương bỏ rơi. Em có hiểu hay không?
- Vậy những người đàn bà của anh đâu? Chẳng phài ai anh cũng yêu, cũng lên giường với họ sao? - Tôi hỏi lại bằng giọng chua chát.
Rồi anh bật ra những tiếng cười, lần đầu tiên tôi thấy anh cười trong đau khổ.
- Em nghĩ đó là tình yêu của anh sao?
- Đúng!
Nước mắt tôi chảy dài trên má, tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nghẹn ngào sau những ngày mình rời khỏi Seoul.
- Anh biết không? Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
- Anh biết.
- Nhưng TẤT CẢ ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ rồi! Ngày xưa tôi yêu anh, đau khổ vì anh. - Tôi thét lên. - Đè nén trái tim mình bắt buộc phải quên anh. Bây giờ khi không nữa, bây giờ tôi là Chu GaEul, một cô gái đủ sức bước vào cuộc đời mà không có anh. Cuộc sống của Chu GaEul này không cần So JiYung.
- Nhưng anh thì không thể!
Anh lên tiếng làm tôi ngạc nhiên, tôi cố quay gương mặt mình về anh. Anh đứng đó, gương mặt trở nên đau khổ từ lúc nào.
- Không thể? Anh đang đùa với tôi sao? - Tôi cố chấp đáp lại.
- Anh không đùa, anh đang rất thật lòng. - Anh bình tĩnh đáp lại tôi. - So JiYung này đã từng nói với em rằng, anh yêu em hơn tất cả mà anh có. Nếu như em không cần anh mà vẫn có thể sống, thì anh càng không thể sống thiếu em. Từ ngày anh nói sẽ bên em mãi, yêu em đến hết cuộc đời, thì từ ngày đó cuộc sống của anh đã bước qua một trang mới. Em biết không? Cô gái mang tên Chu GaEul từ đó đã là chân lý sống của anh.
Tôi có cảm giác cái gì đó rất đắng nơi cổ họng, nước mắt thì cứ tuôn trào nơi mí mắt ướt cả khuôn mặt. Tôi đứng đó, bặm chặt môi lại để không vang tiếng khóc. Phải chăng trái tim tôi lại một lần nữa rung động vì anh?
Tôi quay lưng chạy đi trong nước mắt, trong khi những hạt tuyết đầu tiên lất phất rơi.
- Chu GaEul! Em đứng lại cho anh.
Một lần nữa tôi lại đứng khựng lại khi anh lên tiếng.
- Để tôi đi! – Tôi quát lên.
- Nếu em trả lời hết 5 câu hỏi của anh, anh sẽ để em đi. - Anh bước đến nắm lấy bàn tay của tôi. Có phải là tôi sống trong lạnh giá nhiều lắm rồi không? Bàn tay anh vẫn to lớn và ấm áp như ngày nào.
- Lần đầu tiên anh gặp em ở đâu? – Anh bắt đầu cất tiếng hỏi.
- Tiệm cháo.
- Lần thứ hai?
- Tiệm cháo.
- Lần đầu tiên anh chụp ảnh dùm em?
- Khi đi chơi cùng JanDi và F4.
- Lần đầu tiên anh tỏ tình với em ở đâu?
- Quán bar.
- Lần đầu tiên em bỏ chạy vì anh?
- Ngày Valentine.
Nước mắt tôi cứ rơi khi tôi trả lời những câu hỏi của anh, trái tim mình như nghẹn lại mỗi khi anh nắm chặt đôi tay đang run lên vì lạnh của tôi.
- Hết 5 câu rồi, tôi phải đi. - Tôi giật phắt tay mình ra đôi tay ấm áp kia.
Tôi kéo chiếc vali bước đi khỏi anh. Trái tim mình lại đau sau 3 năm trốn tránh anh rồi.
---
- Em nói là em đã quên anh, thế tại sao những câu hỏi kia em lại nhớ mà trả lời chính xác như vậy?
Anh thét lên sau lưng tôi.
- Làm sao tôi quên được. – Tôi thì thào trả lời, quay mặt lại nhìn anh.
- Em nói gì? - Anh hỏi lại sau khi nghe tôi đáp.
- Tôi nói LÀM SAO TÔI QUÊN ĐƯỢC NHỮNG HỒI ỨC ĐÓ. Đó là những gì tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời.
Dứt lời, tôi quay lưng chạy đi. Anh im lặng, không kêu tôi nữa, cứ mặc tôi chạy. Tôi nghe trái tim mình đang rỉ máu, vì yêu anh…
CHAP 2: LEAVING YOU, MY LOVE
Trái tim tôi đang thổn thức lên. Vì lạnh hay vì anh?
Nước mắt tôi lăn dài trên má, định đưa tay lên quệt đi. Nhưng nó quá ấm áp, anh lúc nào cũng vậy, cũng làm tôi thấy ấm áp từ chính những giọt nước mắt của mình, dù tôi vui hay buồn.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc xích đu trong một công viên, dáo dác nhìn khung cảnh xung quanh, Seoul qua 3 năm đã thay đổi nhiều quá, tôi không còn nhận ra những con đường quen thuộc nữa.
Điện thoại tôi đâu rồi? Tôi đưa tay rờ vào túi. Nó đâu rồi? Tôi mò lung tung trong túi áo khoác, nhưng chả thấy nó đâu. Mệt mỏi, tôi thở dài rồi dựa đầu vào dây xích đu rồi thầm ước ai đó sẽ đến đây mà che chở cho tôi.
---
Ấm áp lắm, như có ai ôm trong vòng tay vậy, dịu dàng và cẩn thận. Ai vậy? Là anh? Hay là người đuợc tôi gọi là Soulmate?
…Cái mùi oxi kháng khuẩn sộc vào mũi tôi làm tôi làm tôi nguậy người. Hé mở mắt, thứ ánh sáng kì lạ làm tôi nhíu mắt.
Đây là đâu? Công viên ư?
Không? Vẫn một màu trắng xóa, nhưng không phải. Tôi gượng người ngồi dậy, đưa đôi mắt nhìn xung quanh. Nơi này lạ quá, tôi chưa từng thấy bao giờ.
Liếc đôi mắt nhìn ai đó đang ngồi trên ghế sofa đối diện, tôi bất chợt ngỡ ngàng. Là anh, anh đang ngồi đó, dựa đầu lên ghế mà ngủ. Tôi nhìn anh, trái tim lại rộn lên như ngày nào.
Bước xuống giường, tiến lại gần anh. Tôi đứng trước mặt anh, nhìn anh thật lâu. Vẫn gương mặt này, gương mặt đã làm tôi đau khổ. Tôi đặt nhẹ tay mình lên mặt anh, vuốt nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.
…
Tôi lần theo bức tường ra đến quầy tiếp tân của bệnh viện. Thấy tôi bước đến, cô y tá đứng lên mỉm cười.
- Chào cô, tôi ở phòng 213, cô cho tôi hỏi tại sao tôi ở đây? - Tôi gật đầu rồi nói.
Cô ý tá nhìn tôi rồi nhìn xuống quyển sổ trước mặt.
- Cô là Chu GaEul?
Tôi gật đầu.
- Cô được đưa vào đây từ tối hôm kia. Cô bị viêm phổi, cần nằm nghỉ ở đây vài ngày dưỡng bệnh. Cô không hỏi chồng cô sao?
- Chồng tôi? - Tôi nhăn mặt hỏi lại.
- Người đang ở trong phòng chung với cô đấy. Anh ấy đưa cô vào đây, tôi thấy thỉnh thoảng có vài người bạn của cô vào thăm nhưng hình như anh ấy ở bên cô suốt.
Tôi nhìn cô ý tá một lát rồi gật đầu cảm ơn, quay bước về phòng, nơi có anh đang ngồi đó.
Tôi có cảm giác rất lạ, trong lòng nhói đau. Vì sao? Vì yêu anh hay vì ghét anh? Tại sao ngay khi tôi ghét anh, muốn quên anh như lúc này, anh lại xuất hiện bên đời tôi, chăm sóc tôi? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?
Tôi đẩy cánh cửa phòng bước vào, anh vẫn còn ngủ. Tôi bước lại gần nhìn anh, quầng mắt thâm cả rồi, chắc có lẽ anh đã không ngủ hai đêm mà ngồi bên cạnh tôi. Nhìn anh như vậy, chợt nước mắt tôi lặng lẽ rơi, lòng cảm thấy đau hơn khi phải quên anh. Tôi đưa tay lên mặt anh, thì thào:
- Tại sao anh phải làm như vậy chứ? Chẳng phải em đã nói em phải quên anh sao?
Tôi nhắm mặt lại, nước mắt chảy dài xuống má.
Chợt…người tôi như bị ai đó đẩy. Trong tích tắc tôi đã nằm gọn trong lòng anh.
- Tại sao em khóc chứ? Anh đau lòng lắm biết không? - Anh lên tiếng, hai tay ôm chặt lưng tôi.
- Anh không ngủ? - Tôi lắp bắp.
- Không, anh ngủ. Nhưng ai đó đặt tay lên mặt anh những 2 lần, làm sao anh ngủ được tiếp đây.
Tôi dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh ôm chặt lấy tôi. Sức tôi không đủ, đẩy ra được một chút thì lại bị anh kéo trở lại.
- Anh buông tôi ra! – Tôi vùng vẫy.
- Anh buông ra em sẽ chạy mất khỏi vòng tay anh, không buông.
Nước mắt tôi tuôn rơi khi nghe anh thì thầm vào tai mình.
- Tại sao anh phải làm như vậy?
- Vì em là người anh yêu nhất trên đời này. – Anh vừa nói, vừa hôn nhẹ vào mái tóc của tôi.
Tôi khóc, tôi cảm nhận được nước mắt của mình đang chảy dài. Những lời nói của anh quá ngọt ngào, quá chân thật. Nó làm tôi cảm giác rằng mình như sắp điên lên vì yêu anh.
- Anh nói dối. - Tôi đáp. - Một playboy như anh mà cũng yêu chân thành một đứa con gái quê mùa như tôi sao?
Anh cười bên tai tôi.
- Nhưng gã playboy này cũng tin vào soulmate. Cũng tin vào tình yêu chân thành mà một cô gái đã lặng lẽ cướp lấy trái tim mang đi. Và cô gái quê mùa đã cướp trái tim của gã playboy So Yi Jung tên là Chu GaEul, một cô gái sống chân thành bằng cả trái tim.
Tôi cảm thấy ấm áp khi nghe anh nói, từng lời nói vang lên bên tai tôi, đưa tôi vào thứ hạnh phúc của tình yêu. Tôi gục mặt vào vai anh, hai tay từ từ vòng qua cổ anh.
- Anh là kẻ đáng ghét! Em ghét anh.
Anh cười thành tiếng, tay ôm chặt tôi, khẽ hôn lên tai tôi nụ hôn nhẹ tựa cơn gió trời.
- Ghét? Vậy còn yêu anh không?
- Em yêu anh, yêu anh nhất trên đời này. - Tôi thì thào.
Tôi nghe anh cười bên tai mình.
- Nhưng Yi Jung à, em không thể quay lại với anh được.
Tôi nói rành rọt từng tiếng, tay thì vẫn ôm chặt lấy anh. Tôi sợ, khi quay mặt lại rồi nhìn thấy anh đau khổ, điều đó khiến trái tim tôi vỡ tan.
- Tại sao?
- Vì em quá yêu anh, em không muốn anh bị ràng buột bởi em, một cô gái quê mùa không danh vọng. - Tôi nhắm mặt lại để giọt nước mắt lăn dài. – Anh biết không? Anh hoàn hảo lắm, giống như chàng hoàng tử trong cổ tích vậy đó.
- Anh muốn em là nàng lọ lem. - Anh lên tiếng, giọng nói không giống lúc nãy nữa, tôi biết rằng anh lại bị tổn thương.
- Em luôn là cô lọ lem bán cháo yêu chàng hoàng tử mãi mãi, nhưng chàng hoàng tử lúc nào cũng thuộc về một nàng công chúa, không phải là lọ lem.
Tay anh dần dần rơi ra khỏi lưng tôi, tôi quay mặt nhìn anh. Anh đang rất đau khổ, gương mặt giống như vô hồn.
- Xin anh, ôm chặt em lần nữa, làm ơn cho em cảm giác rằng anh đang nâng niu em như một viên pha lê. Chỉ lần này nữa thôi, để rồi lần sau gặp mặt, hai chúng ta như người xa lạ, bởi vì hai chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau…
Nước mắt tôi rơi xuống lưng anh, từng giọt, từng giọt như máu đang rỉ trong tim...vì anh…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 3: CUỘC SỐNG THỰC TẠI - BÌNH THƯỜNG VÀ ĐƠN ĐIỆU
Tôi sẽ nhớ mãi khung cảnh này…
Anh ôm chặt tôi trong tay, nét mặt đau khổ vì chữ yêu. Nước mắt tôi tuôn rơi vì sắp phải quên anh. Căn phòng số 213, căn phòng màu trắng này…sẽ là khung cảnh cuối cùng tôi bên cạnh anh…Cuối cùng…
---
- Tạm biệt, JanDi.
Tôi vẫy chào tạm biệt JanDi khi cậu ấy bước ra khỏi cánh cửa. Cô nàng cỏ dại ấy đúng là người bạn tốt nhất của tôi. Không hề trách mắng hay giận lẫy tôi về 3 năm qua, ngược lại còn bỏ thời gian đến ở bên cạnh tôi, đã vậy còn giúp tôi dọn nhà nữa chứ! Bố mẹ tôi đã dọn về quê ở ngay sau khi tôi qua Mỹ, vậy nên căn nhà này bây giờ vẫn còn đang thiếu vắng hơi người.
Nhưng không sao, kể từ hôm nay tôi sẽ giúp nó ấm áp hơn.
Tôi đi vòng vòng trong nhà. Thầm cười khi nó vẫn không hề thay đổi. Bước vào căn phòng cũ, vẫn một vách tường màu xanh biếc dán đầy những tấm hình của đời tôi. Từ lúc tôi ra đời, những tấm ảnh đã bắt đầu xuất hiện trên tường.
Nó càng nhiều khi tôi càng lớn hơn. Từ lúc học mẫu giáo, đến tiểu học, rồi đến trung học. Tay tôi lần lần chạm đến tấm hình, mà thuở ấy tôi yêu nhất: tấm hình duy nhất chụp cùng anh. Anh trong hình, vẫn nụ cười, ánh mắt ấy; đang nhìn tôi, cười thật tươi.
Tôi nhìn thật lâu, để rồi đưa tay, kéo mạnh ra khỏi tường rồi dán ngược lại, để tôi biết rằng: nó vẫn là tấm hình đẹp nhất, hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ thì phải quên đi.
Bước lại gần cánh cửa sổ, tôi đẩy mạnh nó mở ra để gió có thể lùa vào. Ngồi phịch xuống giường, tôi ngẩn cả mặt ra suy nghĩ về khoảng thời gian anh bước đi…Khung cảnh ấy lại diễn ra thật chậm, chậm đủ để làm tôi cảm thấy đau đớn…
…Anh ôm chặt tôi vào lòng, khẽ hôn lên tóc tôi thật nhẹ, thật lâu để tôi cảm thấy hạnh phúc. Để rồi thời gian hạnh phúc ấy cũng qua. Anh đẩy tôi ra, nhẹ nhàng bồng tôi lên đặt lên giường, kéo chăn cẩn thận rồi vuốt mặt tôi, chậm rãi đặt lên má tôi một nụ hôn rồi mỉm cười:
- Chu GaEul trong lòng anh là một cô gái tốt. Chúc em hạnh phúc!
Rồi anh quay bước đi, bước đi qua hết căn phòng. Khẽ nhìn lại tôi một lần khi bước qua cánh cửa, để rồi tiếp tục bước đi, tiếp tục rời khỏi cuộc đời tôi. Để lại cho tôi hai hàng nước mắt chảy dài trên má…
- Đau quá, So Yi Jung. Tại sao anh bước vào đời em, rồi lại quay bước ra đi, để lại trái tim em với một vết thương lớn như vậy?
Tôi thì thào trong căn phòng. Những hình ảnh kia cứ làm trái tim tôi đau như bóp nát, nước mắt tôi rơi. Gió lớn và lạnh, lùa vào căn phòng làm tôi đau, đau hơn bao giờ hết, khi nhớ anh.
---
Thời gian là dòng nước chảy mãi, sẽ không bao giờ dừng lại…
Thấm thoát đã hai tuần rồi, ở nhà buồn chán mãi cũng khiến tôi cảm thấy không vui. Nên tôi quyết định, tìm cho mình một công việc, một công việc khiến tôi vui…
- Ông chủ!!
Tôi kêu lên khi bước vào tiệm.
- GaEul?
Ông chủ lên tiếng ngay khi thấy tôi, nhìn tôi bằng cặp mắt vừa vui, vừa ngỡ ngàng. Tôi thì cười.
- Mất tích bao nhiêu năm rồi? Về rồi à?
- Người ta đi học ở Mỹ mà nói mất tích hử? - Tôi làm vẻ hình sự.
- Vậy sao? Thế giờ về đây làm gì? Không học nữa à?
- Em tốt nghiệp rồi, bây giờ về quê thôi. Ở mãi tiền đâu mà xài đây??
Ông chủ bật cười vì cách nói chuyện dí dỏm như ngày nào của tôi.
- Thế đến đây làm gì? - Ông chủ hỏi.
- Đến xin việc ạ.
Tôi quả quyết đáp, trong khi ông chủ ngẩn ra mặt.
- Xin việc? Đi du học nước ngoài về rồi lại đến đây xin việc ư? Cô có đến nhằm chỗ không? Đây là tiệm cháo đấy! - Ông chủ nói một hơi dài làm tôi cười.
- Biết mà, đây là tiệm cháo. Nhưng bây giờ em chưa có ý định đi làm theo nghề nghiệp, chỉ muốn sống cho khỏe thôi. - Tôi lải nhải. - Ông chủ cho em làm nhé? Được không?
Tôi nài nỉ van xin ông chủ, ông chủ thì liếc mắt tới lui suy nghĩ. Một lúc sau, ông chủ lắc đầu làm tôi thất vọng. Buồn ra cả mặt.
- Cỡ cô. - Ông chủ ngập ngừng. – Chỗ tôi không chê.
Tôi hớn hở nhìn ông chủ.
- Thật sao?
- Thật chứ, dạo này chỉ có mình tôi làm, cũng mệt lắm. Thấy cô, tôi cũng vui vui trong bụng. Dù gì cũng là bạn bè một thời, tôi cho cô làm.
- Hay quá, cảm ơn ông chủ.
Tôi chạy như bay đến ôm chầm ông chủ, nhảy cả người lên vì vui mừng…
Công việc này vẫn bận rộn như ngày nào. Sáng thì phải thức sớm, tối thì về muộn. Được một tuần, người tôi như rả ra.
- Ông chủ, công việc này vẫn mệt như xưa. Seoul thay đổi thì tiệm cháo vẫn không thay đổi. Mệt quá. - Tôi ngồi phịch xuống một chiếc ghế trong tiệm mà than thở, đôi mắt nhìn ông chủ như muốn làm biếng.
- Vậy mà có người xin vào làm, như vậy tôi mới vui. - Ông chủ tưng hửng đáp lại tôi, không một chút tha thứ.
- Nhưng mà mệt thật mà.
Tôi nói to.
< Reng…Reng…>
Tiếng điện thoại vang lên.
- Vâng, tiệm cháo nghe đây ạ.
Ông chủ nhấc máy lên nghe, họ nói chuyện gì đó nhưng tôi không để ý, chỉ ngồi thở thật mạnh cho khỏe lại.
- Vâng, có ngay ạ.
Tôi nghe ông chủ nói thế rồi cúp máy. Nhanh chóng quay lưng vào làm bếp. Mười phút sau, ba phần cháo đem về được đặt sẵn trước mặt tôi.
- GaEul, đi giao cháo này!
- Hả? - Tôi thét lên. - Bây giờ còn có việc giao cháo nữa hả?
Ông chủ đứng khoanh tay trước mặt tôi, gật đầu. Tôi mệt mỏi đứng dậy, chu môi ra mà hỏi:
- Giao ở đâu?
- Từ đây qua đường, đi qua hai ngã tư liên tiếp sẽ thấy một căn biệt thự màu trắng. Bấm chuông thì sẽ có người ra lấy, tiền thì họ trả rồi.
Tôi gật đầu, tháo chiếc tạp dề để lại; bước vào mặc chiếc áo ấm vào, đội lên đầu cái nón len rồi mệt mõi bước đi.
- Hôm nay cho em về sớm nhé! - Bước ra khỏi cửa, tôi ngoái đầu vào hỏi lại.
- Chỉ cần cô giao xong cháo này.
Tôi cười, hí hửng chạy đi.
…
Tôi đứng gãi đầu, dáo dác nhìn xung quanh. Thầm nghĩ là có phải mình lạc đường không? Tôi nhớ lại lời chỉ dẫn lúc nãy.
- Đi qua hai ngã tư liên tục rồi sẽ thấy.
Đi thêm vài bước nữa để qua cái ngã tư, tôi chợt giật mình khi mình bước vào khu nhà giàu. Toàn là những căn biệt thự có tiếng, nó khiến tôi rùng mình. Nhìn một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy biệt thự màu trắng; bởi vì nó quá to lớn đối với tôi nên dường như tôi quên đi sự có mặt của nó.
Tôi tò mò bước đến cánh cổng, ngập ngừng bấm chuông.
- Ai vậy? - Chiếc chuông lập tức vang lên tiếng người.
- Tôi giao cháo đến.
- Vậy đợi một lát.
Tôi bước lùi một bước để chờ đợi. Khoảng năm phút sau, cánh cổng to lớn hé mở. Một cô người hầu bước ra.
- Cho tôi gởi ạ. - Tôi đưa tiền ba phần cháo.
- Cám ơn cô.
- Không có gì ạ!
Tôi gật đầu rồi bước đi.
Quay lưng, tôi đi được vài bước rồi bắt đầu suy nghĩ.
- Nhà giàu vậy cũng ăn cháo sao? - Tôi đặt câu hỏi, mặt mày thì nhăn như khỉ ăn ớt.
---
Tôi bật người ra khỏi chăn, không quên hét toáng lên rằng:
- Trễ rồi!
Tôi hối hả làm tất cả thật nhanh, nếu không ông chủ sẽ mắng. Chạy lòng vòng quanh nhà một hồi, cuối cùng cũng xong.
Thọt chân vào đôi bốt, tôi chạy đến bên tờ lịch, xé lấy ngày hôm qua.
- Thứ sáu, ngày 13. Đúng là xui thật.
Nhanh chóng, tôi chạy như bay đến tiệm cháo.
- Xin lỗi, tôi đến trễ.
Tôi thở dốc khi bước vào tiệm. Ông chủ thì tặng tôi một cái nhìn hình viên đạn.
- Hình như đồng hồ nhà cô chạy trễ nhỉ?
- Em xin lỗi, tối qua thức khuya nên thức dậy trễ ạ. - Tôi vừa nói, vừa chòng chiếc tạp dề qua người.
- Lần này thôi nhé! - Ông chủ răn đe.
- Vâng ạ.
Tôi cúi đầu tạ lỗi.
< Keng…>
Tôi lập tức quay lại cúi đầu chào người khách, chiếc nón hôm nay hơi rộng và dài, mỗi lần tôi cúi đầu thì lai che quá tấm mắt của tôi.
- Một cháo bí đỏ, chút nữa tôi quay lại lấy.
- Vâng.
Vẫn trong tư thế cúi đầu, tôi chờ người khách bước ra cửa rồi mới ngẩng đầu lên. Quay vào trong, tôi nói to:
- Ông chủ, một cháo bí đỏ đem về!
Một lát sau, người khách kia lại bước vào.
- Xin lỗi, cháo bí đỏ có chưa ạ?
- Vâng có.
Tôi đưa cho ông ta phần cháo rồi nhận tiền. Nhìn dáng ông ta bước ra, tôi có cảm giác trong lòng hơi nhói. Bởi vì ông ta ăn cháo bí đỏ và mặc một bộ vest lịch lãm…
Tôi bước vào trong để cất chiếc nón này. < Keng… >. Tiếng chuông cửa vang lên làm tôi hối hả chạy ra, định tháo nón ra nhưng lạnh quá, bất đắc dĩ tôi chòng nón vào đầu.
- Một cháo bí đỏ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. Thầm nhũ rằng chắc là lầm tưởng chăng? Tôi mặc kệ.
- Vâng! - Tôi đáp.
- GaEul?
Giọng nói kêu tên tôi, tôi ngước mặt lên nhìn người khách.
Là anh…
Tôi hơi ngỡ ngàng, đầu óc trở nên rối bời.
- Yi Jung?
Anh gật đầu mỉm cười…
CHAP 4: THỨ 6 NGÀY 13.
Tôi đứng thất thần một hồi lâu, đôi mắt chớp liên tục để giữ bình tĩnh. Nắm chặt tay lại, tôi như cứng cả người khi nhìn thấy anh, khi kêu tên anh…
- Không ngờ lại gặp cô ở nơi này, vẫn như xưa. - Anh lên tiếng, miệng cười, tất cả điệu bộ diễn ra như một người xa lạ.
- Vâng.
Tôi chỉ cười, đáp gọn lõn như vậy rồi quay bước vào trong. Tôi không biết mình phải làm gì để diễn tả đúng cụm từ “NGƯỜI XA LẠ”
- Ông chủ, một cháo bí đỏ.
- Có ngay!!
- Đây, của anh. Chúc anh ngon miệng.
Tôi đặt phần cháo của anh lên bàn, miệng lên tiếng nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.
- Cảm ơn!
Anh để tiền lên bàn rồi lấy phần cháo quay bước đi.
Nhìn anh bước vào chiếc xe rồi lao đi, lòng tôi như nghẹn lại. Tôi đau khổ? Vì hành động của anh?
- Đồ ngốc! Chính mày kêu Yi Jung làm thế cơ mà, tại sao phải khóc chứ? - Tôi tự nói với bản thân mình, tự lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mắt mình. - Mọi chuyện rồi sẽ không sao, rồi sẽ qua. Nhanh thôi…
---
Hai cánh tay tôi mỏi nhừ, hai chân như muốn rã ra khi ưỡn người ngay sau khi kết thúc công việc. Cái đầu như muốn ngã gục khi lắc lắc, đôi mắt thì như nhắm lại để rơi vào giấc ngủ. Ngày hôm nay quả thật đánh bại tôi!
- GaEul, mau về đi! Trời tối rồi đó, có chuyện gì thì ông chủ tiệm cháo này không đền bù nỗi đâu!
Ông chủ lên tiếng trêu chọc, tôi thì bật cười lớn.
- Rồi rồi, về ngay. Nếu không thì ông chủ lo mất người giúp việc ấy mà!
Tôi nói dứt câu rồi chạy đi, để lại sau lưng tiếng quát của ông chủ, làm tôi cười khì.
Băng qua con phố, tôi bước chân thật chậm để tận hưởng cái cảm giác lạnh buốt của mùa đông. Tuyết cũng rơi thật nhẹ tô điểm những ánh đèn trên đường trở nên lung linh hơn.
< Reng…Chu GaEul…Điện thoại reng kìa! Reng…>
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi giật mình, nó phá hỏng cảm giác bình yên đang ươm nóng tâm hồn tôi.
- GaEul nghe đây!
- ….
- Hình như bác lầm người rồi ạ!
- …
Cất điện thoại vào túi, tay tôi run lên từng hồi. Tôi tin vào tai mình được không? Không!! Chuyện này chắc chắn là nhầm lẫn, chắc là nhầm lẫn gì đó. Chuyện này không thể nào là thật được.
Tôi chạy như bay qua con đường để đón chuyến xe cuối cùng về Daejeon…
…Tôi ước sao tiếng động cơ của chiếc xe có thể lấn át dòng suy nghĩ của tôi bây giờ, có thể kéo tôi ra khỏi những giấc mơ đáng sợ. Nhưng không được, tôi không thể ngừng suy nghĩ được, đầu óc bây giờ cứ xoay vòng vòng quanh những câu nói lúc nãy của người lạ kia.
- GaEul! Mộ của bố mẹ cháu đang được di chuyển sang phần đất của những người trưởng làng trong thôn. Cháu mau về Daejeon để làm lễ đi!
-…
- Không thể nào lầm được, cháu tên là Chu GaEul mà! Thôi, không nói nữa, cháu thu xếp nhanh nhé, sáng mai bắt đầu làm lễ đó.
Nước mắt lại rơi nữa rồi, những giọt nước mắt cứ lăn trên má, chảy dài xuống cằm rồi rơi xuống đôi bàn tay đang run lên vì sợ…
---
Con đường đất về làng dường như dài hơn, sâu hơn. Đôi chân nhức nhói của tôi cứ dậm mạnh trên dãy đất nâu hiền hòa mà tiến về ngôi làng.
Khung cảnh xung quanh vẫn như thế, hiền lành và yêu thương. Nhưng tôi thì không thể giống như trước được. Chân cứ chạy như không biết đích đến, mồ hôi lấm tấm trên mặt, nước mắt cứ chầu chực rơi mỗi khi lòng lại quặn đau.
- Cô Goong!
Tôi kêu lớn tên người cô hàng xóm thuở nhỏ khi tôi còn sống ở đây. Thấy tôi, cô Goong trở nên mừng rỡ.
- GaEul, cháu về rồi đấy à? Nhanh lên, không thì trễ mất!
- Cô, chuyện này là sao? Bố mẹ cháu đâu?
Cô Goong nhìn tôi, vẻ mặt tỏ ra buồn rầu và đau khổ, đôi mắt cứ chớp như khó nói điều gì. Cô thở dài, tay vuốt mấy cọng tóc trước mắt tôi.
- GaEul, bố mẹ cháu…
- Thế nào cô? - Tôi hấp tấp.
- Bố mẹ cháu… đã qua đời ...sau khi cháu đi du học ở Mỹ.
Từng lời nói của cô Goong cứ như tiếng chuông, cứ vang đi vang lại trong đầu tôi. Bố mẹ…qua đời…ngay sau khi tôi đi du học…?
- Không! - Tôi thét lên, nước mắt đã tuôn rơi từ lúc nào không biết. - Không phải đâu! Cô đang nói dối cháu đúng không?
Tôi nói trong nước mắt, cố tìm cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tay thì nắm chặt lấy bờ vai của cô Goong, dùng hết sức mình để lay người cô.
- GaEul à, cháu bình tĩnh lại đi! Tất cả đều là sự thật.
- KHÔNG!!!!
Tôi thét lên trong tuyệt vọng… Bởi vì, niềm hy vọng cuối cùng… Đã vụt tắt… Trong không gian của sự đau đớn…
***
- Nhìn con bé Chu GaEul đó kìa!
- Ừ, bố mẹ nó mất, hình như ngay sau khi nó đi du học đấy!
- …
- Đáng cười thật, bố mẹ mất mà cũng không biết, để bây giờ ngồi đó khóc bên cạnh hai ngôi mộ. Con ngoan đấy nhỉ?
- …
- Không đâu, hình như chị Goong không muốn cho nó hay đấy!
- Dù sao cũng đáng để khinh thường. Tốt nghiệp được cái bằng ở Mỹ làm gì, để bây giờ muốn gặp bố mẹ lần cuối cũng không được.
- …
Khinh thường tôi? Cười tôi?
Tôi bật những tiếng cười chua chát khi những lời xì xào kia cứ vang lên bên tai tôi, đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhìn đang nhìn chằm vào hai ngôi mộ đang nằm đó, ngôi nhà cuối cùng của bố mẹ tôi.
- Bố ơi, con đã từng hứa với bố, sẽ học thật tốt để lấy được tấm bằng ở Mỹ. Bố nhớ không? - Tôi thì thào, đôi mắt không thể khóc được nữa. Đơn giản vì nó đã khóc quá nhiều rồi. - Bây giờ, con đã hoàn thành lời hứa của mình rồi. Bố có vui không?
Tôi lại bật cười, đôi mắt vô hồn nhìn vào những khoảng không vô hình trước mặt.
- Mẹ ơi! GaEul đã thành người lớn rồi này, mẹ có thấy không?...
Những cơn gió thật nhẹ, mát rượi mang cả mùi hương hoa dại ngọt ngào thổi vào mặt tôi, làm những lọn tóc bay bay một cách không tự chủ. Những cơn gió đi ngang, vô tình cuốn đi những kí ức tuổi thơ, những mơ ước ngu ngốc, và cả những niềm yêu thương vô tận của tôi. Nó làm tôi rát như xát muối…
Tôi ngồi đó, mái tóc rối bù vì gió, bật cười một cách điên dại.
Bởi vì một lý do…
Rất đơn thuần…
Tôi mất tất cả… Tất cả những gì… Được gọi là “GIA ĐÌNH”…
CHAP 5: "BỞI VÌ ANH LÀ NGƯỜI DUY NHẤT TÔI CÒN CÓ THỂ YÊU THƯƠNG"
- Cô ơi, đến trạm Seoul rồi đấy!
Tiếng kêu của người tài xế làm tôi giật mình. Tôi hấp tấp bước xuống xe, không quên một cái gật đầu tạ lỗi.
Seoul đây sao? Sao mà lạ lẫm thế? Chỉ mới hai ngày thôi mà?
Tôi thẫn thờ bước chân trên con phố khi trời vừa tắt nắng, trong đầu miên man những câu hỏi ngốc nghếch. Tự hỏi rằng, tất cả những chuyện này có phải là sự trừng phạt của Thượng Đế dành cho mình không?
- Đau quá!
Tôi tự nói với mình, tự trách mình. Tại sao phải sang Mỹ chứ? Tại sao phải rời xa Seoul, rời xa cái gia đình mà mình hết mực yêu thương?
…Để rồi bây giờ, tôi và họ là người của hai thế giới. Hai thế giới không bao giờ có điểm chung…
Đôi mắt sưng đỏ của tôi lại ngân ngấn nước mắt khi tôi nhớ về hai ngày qua ở Daejeon. Tôi ngước mặt lên nhìn xung quanh, nhìn tất cả, bằng cặp mắt của một kẻ cô đơn.
- Bố ơi, mẹ ơi. Bây giờ con phải làm gì đây?
Tôi nói, tôi khóc, ngay trên con đường giữa Seoul. Chân tôi mỏi nhừ rồi, nó ngã quỵ ngay tại chỗ, và không tài nào đứng lên được nữa. Lòng tôi đau như ai cắt.
- Yi Jung…
Tôi kêu tên anh trong bất lực, trong đau đớn. Vẫn như thế, tên anh luôn được tôi kêu lên mỗi khi đau khổ. Phải chăng tôi quá nhớ anh?
Mắt tôi càng lúc càng mỏi, càng đau. Chắc do khóc quá nhiều? Tôi cảm nhận được, mặt mình đang kề sát con đường lạnh ngắt, mắt mình từ từ khép lại.
Nhường lại cho một màu đen không lối thoát…
---
- Tôi đang ở đâu?
Tôi cất tiếng hỏi khi nhìn khung cảnh xung quanh mình. Một khung cảnh trắng xóa, không có bất cứ thứ gì ngoài những bông hoa màu vàng mọc khắp nơi. Nơi này trông có vẻ thanh thản và bình yên lắm.
Kìa! Bóng dáng ai đó quen lắm, đang đứng nhìn tôi từ đằng xa. Ai đó, rất quen thuộc, lại thân thương nữa.
- Bố, mẹ?
Tôi lên tiếng hỏi, vẫn không có ai trả lời. Tôi nhìn họ, chỉ thấy họ đứng đó, mỉm cười rồi quay lưng bước đi.
- Bố!! Mẹ ơi!
Tôi cất tiếng gọi, họ vẫn thản nhiên bước đi, bước đi như chưa bao giờ nghe tôi gọi, như chưa bao giờ thấy tôi, chưa bao giờ quen tôi…
---
Tôi mở bừng đôi mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, gương mặt đầy mồ hôi. Tôi nhắm chặt đôi mắt lại để giữ bình tĩnh, cố giữ cho lồng ngực thở đều. Tất cả chỉ là một giấc mơ..
- Tỉnh rồi à?
Tiếng nói vang lên trong im lặng bất chợt làm tôi giật mình, theo phản xạ, tôi quay mặt về hướng đó.
Tôi tin vào mắt mình được không? Người vừa hỏi tôi, đang ngồi đó, nhìn tôi. Là anh…
- Yi Jung? - Tôi nghiêng cái đầu hỏi.
- Còn nhớ tên tôi sao?
Anh bật cười, nụ cười như đang khinh miệt trong khi đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Cái nhìn như viên đạn xoáy vào lòng tôi, nó khiến cảm giác sợ hãi trổi lên trong lòng. Tôi nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh để thì thào vài chữ:
- Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
- À. - Anh ngước mặt lên. - Đi ngang qua đường thấy cô ngất nên tốt bụng chở cô về.
- Tôi ngất ngoài đường?
Nhìn anh, anh gật đầu. Tôi gãi đầu, cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra với mình.
- Bây giờ cô tỉnh rồi, có thể về nhà rồi. Tôi có chuẩn bị sẵn xe cho…
Không đợi anh nói hết, tôi chen ngang:
- Không cần đâu! Tôi có thể tự về.
- Vậy thì mời!
Anh nghinh mặt lên nhìn tôi, ánh mắt giống như đang thách thức. Và cái nhìn đó làm tôi khó chịu. Loay hoay đứng dậy, tôi chỉnh quần áo lại đoàng hoàng, kéo gối mền ngay ngắn rồi quay về phía anh. Gật đầu cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét