Khi bạn cần một khoảng riêng để ngẫm ngợi cho nỗi buồn len lỏi ra khe khẽ hay cảm xúc lạ khẽ thành hình, bạn sẽ tìm đến nơi chốn nào? Khoảng ban công, trong công viên hay đạp xe du ngoạn quanh đường,….với tôi, ngôi trường THCS Phan Châu Trinh và những người thầy nơi đây luôn là hình ảnh mà tôi nghĩ đến những lúc tâm trạng cô đơn, trống trải.
Tôi không biết mình có thói quen đó từ bao giờ, chắc là khoảng vài tháng trước thôi_ khi mà tôi nói lời tạm biệt ngôi trường, thầy cô khép lại một hành trình và bước vào một thế giới mới.
“ Bước chân ta đi trên cát để lại dấu
Con sóng xô bờ để lại thời gian
Người thầy đi qua đời ta để lại kí ức”
Kí ức khó mà phôi pha dù năm năm, mười năm, hai mươi năm hay nhiều hơn nữa. Kí ức luôn hiện hữu trong ta, có thể buồn, có thể vui, có khi đậm nét hay mong manh nhòa nhạt nhưng chưa bao giờ biến mất. Có ai nói rằng lũ học trò khi qua sông sẽ quên người lái đò có lẽ một vài thôi chứ không phải là tất cả phải không? Một mai nào đó trong chúng ta có người lên đỉnh vinh quang, có người bình dị với phấn trắng bảng đen nhưng cũng có khi lại bằng lòng với lẽ thường nhật của cuộc sống,… Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì kí ức về người thầy vẫn luôn theo họ ngày ra trường.Với tôi, kí ức về những thầy cô_ người mà đã chắp cánh cho tôi bay đến những ước mơ, hoài bão trong suốt bốn năm qua sẽ luôn ngự trị vĩnh hằng trong lòng tôi như một điều gì đó khó có thể tìm lại được trong đời.
Từ khi là một cô bé lớp sáu chập chững bước chân vào trường, tôi đã nhận được sự quan tâm, giúp đỡ của thầy cô rất nhiều. Cuộc sống dần qua, tôi trưởng thành hơn. Mỗi bước chân tôi đi luôn có hình bóng của thầy cô. Tôi đã tìm được cho mình mái nhà thứ hai thật sự nơi này.
Thầy cô nghiêm khắc lắm! tôi còn nhớ năm lớp sáu, tôi đã bị cô giáo dạy Sinh đánh một lần chỉ vì cái tội thi học kì có 6 điểm và bị la mắng không biết bao nhiêu lần: nào là nhắc bài cho bạn để rồi phải nhận con một vào cột kiểm tra miệng, chọc phá nhau trong giờ học phù đạo và cả những lần đánh nhau cùng lũ bạn,.. Thế đấy, thời gian cứ trroi qua, những kí ức ấy giờ chỉ là hoài niệm của một thời. Giờ đây, khi là một nữ sinh cấp ba, đi hoc xa nhà phải ở trọ thế nhưng tôi vẫn luôn nhận được những lời, động viên chia sẻ của thầy cô. Những lúc gặp khó khăn trong môi trường mới này, tôi luôn nghĩ về mái trường cấp II. Bởi nơi đây tôi luôn cảm thấy ấm áp khi nhớ về những ngày xưa.
Ngày ấy, khi tôi thất bại thì thầy cô luôn ở bên chia sẻ với tôi. Đó có thể lời một lời khuyên, những dòng tin nhắn đầy yêu thương, hay những cái nắm tay an ủi,… Những điều ấy chừng như giản đơn nhưng nó lại tiếp thêm sức mạnh cho tôi rất nhiều. Cảm ơn thầy cô vì tất cả. Cảm ơn thầy cô đã:
· Dạy cho em biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh, dạy em biết đồng cảm với những trang đời trong các tác phẩm văn học.
· Dạy cho em biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.
· ……..
Cứ thế thầy cô cứ bồi đắp cho tâm hồn tôi những điều tuyệt vời và kì diệu nhất của cuộc sống. Trở lại trường xưa sau năm tháng xa cách, trường có thay đổi thật đấy. Sau cơn bão số 11, những cây me tây một thời gắn bó với tuổi thơ tôi đã bị gãy và thầy cô_ có những người phải chuyển đơn vị công tác và những thầy cô mới chuyển về trường để dạy. Nhưng dù trường có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì kí ức về trường, về những ngường chèo đò thầm lặng vẫn mãi là hình ảnh đẹp trong lòng tôi.
Nay mùa đông lại đến. mùa đông mang theo sự giá băng, tái tê lòng người nhưng sao trong lòng tôi lại khác hẳn. có lẽ, cái không khí vè ngày nhà giáo việt nam đã làm xua tan nữ hoàng mùa đông này. Thau cho những món quà, xin gửi đến tất cả các thầy cô trường THCS Phan Châu Trinh lời tri ân nhất. kính chúc các thầy cô có một mùa 20/11 vui vẻ và hạnh phúc. Em sẽ mãi nhớ trường, nhớ về thầy cô như nhũng mảnh ghép kí ức khó có thể tìm lại được trong đời… Em rất nhớ thầy cô, thật sự rất nhớ….
suu tam
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét