Biển đẹp nhưng thật buồn..
Anh lại tìm đến biển trong niềm khát khao hạnh phúc đến cháy lòng…
Anh chợt nghĩ nếu lũ nước biển kia có xô cả vào tâm trí anh thì có cuốn đi được cơn khát này không nhỉ?
Anh cũng không chắc bởi… biển đâu có là em.
Mưa à? Lạ thật! Lần đầu tiên anh nhìn thấy mưa trên biển đấy.
Trời có quá phí nước không? Ừ, biển dẫu rộng nhưng vẫn có lòng mà. Nước của trận mưa này dẫu chẳng thể khiến biển đầy thêm thì cũng đã nằm trọn trong lòng biển rồi, em nhỉ!
Anh nhớ lần đầu tiên cùng em tới biển…
….trong anh, cảm giác sung sướng muốn vỡ oà khi lần đầu tiên được nắm lấy bàn tay em bé nhỏ. Tiếng cười giòn tan lan vào lòng gió khiến gió cứ cuốn lấy tóc em mãi không thôi. Đó… cũng lần đầu tiên anh thấy mình can đảm hơn bất cứ ai để nói câu “anh yêu em” đầu đời và hạnh phúc ngập tràn khi em nói “em cũng vậy!”…
Có lẽ bởi thế mà anh luôn nghĩ mình yêu biển hơn bất kì ai khác.
Cơn mưa chiều đột ngột khiến cát dưới chân anh dịu hẳn, không còn nóng bỏng như lúc trưa hè. Mọi người đểu tìm chỗ tránh mưa rồi này và giờ chỉ còn sóng vỗ không ngừng hoà nhịp với gió để xô bờ mãi không thôi.
Và… văng vẳng đâu đây lời hát ngày xưa quen thuộc quá…
…khi anh xa em – sóng thôi không xô bờ…
… khi em xa anh – đá bơ vơ…
… con sông lang thang đã khô nơi đầu nguồn…
… bên em.. bên em.. biển đã chết………
Tiếng hát thật trong nhưng đứt đoạn bởi tiếng nấc…
Là một cô gái, em à. Cô gái này có chung tâm trạng với anh lúc này không nhỉ?
Uhm.. có thể lắm chứ! Nhưng anh có thể giúp được gì cho cô ấy lúc này đây khi chính anh cũng đang cô đơn, lạc lõng và còn chẳng thể giúp được chính mình?
Mưa – trời sầm hơn nhưng cát vẫn trắng mịn và biển vẫn thật đẹp.
Biển…
Biển có khi lặng lờ đến gần như bằng phẳng, khi để sóng nhẹ lăn trên mình về miền bất tận, có khi nhào lên muốn ôm chầm lấy đá và lúc này đây… làm sóng tung trắng xoá như giận hờn…
Mưa làm biển lạnh lùng hơn thì phải khiến anh rợn rợn. Tự nhiên anh ghét biển. Biển bây giờ sao giống anh khi vô tâm đến thế?
Anh nhớ lại những dòng thư cuối em trao…
“ Biết nói gì với hạt cát trên môi
Cũng thấm đẫm vị mặn mòi của biển
Những con sóng quàng lên em sắc biếc
Hiền từ như tay mẹ bao dung…”
Biển trước em thăm thẳm đến không cùng
Em trước biển nhỏ nhoi và cô độc
Biển ồn ào – em lặng yên và khóc…
Sóng vào bờ đưa nước mắt ra khơi..”
Em nói đúng! “…điều đáng sợ nhất không phải cái chết mà chính là sự thờ ơ. Nơi lạnh nhất chẳng phải Bắc cực hay Nam cực đâu mà chính nơi trái tim vô tâm đó…” – anh đang thấm thía cái lạnh toả ra nơi trái tim mình. Đúng là anh đã quá vô tâm, anh chỉ lao vào công việc mà có những khi quên mất rằng em vẫn kiên trì đợi anh nơi góc phố đã lên đèn. Những lúc ấy anh đã thấy thật ân hận nhưng rồi tiếng cười trong veo cùng ánh mắt biết nói của em đã đánh tan niềm ân hận ấy trong anh và lại khiến anh vui vẻ. Nhưng cũng lại cũng có lần anh khiến em chờ cả buổi chiều mưa. Mưa chiều hôm ấy cũng giống lúc này. Ừ, mưa một mình thật là giá băng, em nhỉ! Xin lỗi em, nhiều lắm!
Chắc lần đó em chẵng còn có thể chịu đựng được nữa khi biết rằng anh chỉ lo chăm chút cho công việc mà quên đi ngày vô cùng ý nghĩa với em_sinh nhật thứ 19_sự khẳng định em đã là người lớn. Anh xin lỗi, em yêu!
Từng dòng cảm xúc bất chợt trào dâng mãnh liệt trong anh…
Anh nhớ em từng bảo “…Anh biết em ghét nhất điều gì không? Em ghét nhất con trai mà khóc…” Thế mà anh lại đang khóc đấy. Giờ mưa nên chắc chẳng có ai nhìn thấy anh khóc và em cũng chẳng thấy đâu, em nhỉ! Đừng ghét anh nhé em!
Mưa nặng thêm rồi mà giọt nước mắt vẫn như nóng hổi. Anh đã bao lần khiến em khóc như thế chứ? Anh xin lỗi, em yêu!
“Anh trót để tình yêu tuột mất
Em đừng tha thứ hay giận hờn
Hoa ly vàng cọ chân anh như nhắc
Một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn”
” Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
Biếc xanh em mãi chớp sáng vòm trời
Điều có thể đã hóa thành không thể
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi.”
Ướt sũng như thế này có thể khiến anh ốm lắm nhưng cũng đáng mà. Với lại, anh cũng cần vài ngày ở nhà để mà suy nghĩ, quan trọng hơn là để không thấy em cố nhìn anh lạnh lùng, khô khốc rồi lại vội quay đi giấu những giọt nước mắt của mình.
Anh hiểu rồi, em ạ.
Những ngày qua thiếu sự quan tâm, chăm chút của em, thiếu đi những tin nhắn đầu tiên em nhắn chúc mừng anh nhân một ngày mới và những tin nhắn cuối cùng chúc anh một giấc ngủ bỉnh yên, hạnh phúc… những ngày qua cuộc sống của anh thiếu đi tiếng cười em trong veo như có thể xoá tan mọi mệt mỏi, ưu phiền, anh thực sự biết thế nào là đớn đau và trống vắng.
Và anh đau khổ hơn khi chỉ có thể lén nhìn mỗi lúc thấy em. Anh không còn đủ can đảm để bước tới bên em, để giúp em lau đi những giọt nước mắt kia đắng chát. Thật lòng xin lỗi em – tình yêu của anh!
Có phải mối tình đầu nào cũng đẹp không em nhỉ? Anh không biết … nhưng anh ý thức được tình yêu đầu tiên anh vô tâm đánh mắt thật đẹp mà cũng thật buồn.
Anh sẽ chỉ nhìn em từ xa thôi, em nhé!
Anh đã khiến một cô gái vô tư, hồn hậu như em phải suy tư, đau đớn. Xin lỗi em yêu, anh đáng trách. Nhưng em đừng hoài nghi cuộc sống này nhé em!
Cuộc sống .. chắc chắn còn có những chàng trai tốt hơn anh nhiều lần yêu em và đáng để em yêu. Em đừng ngại ngần mà hãy cứ rộng lòng mình đón họ.
Anh cầu chúc em yêu sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, cầu chúc cho chàng trai may mắn được em yêu sẽ biết yêu quý và trân trọng điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống mà người đó có được.
Quá muộn rồi phải không em? Nhưng… anh vẫn muốn em biết rằng:
“ANH LUÔN LUÔN VÀ MÃI MÃI YÊU EM, RẤT NHIỀU!”
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét