Trước tiên, con cảm ơn bố và mẹ đã sinh và nuôi con khôn lớn, trưởng thành. Bố mẹ đã dạy cho con rất nhiều điều từ cách ăn, cách nói và đạo lý làm người. Con biết, ngày xưa nhà mình nghèo lắm nhưng bố mẹ chẳng
bao giờ để anh chị em con bị đói. Bố đi làm, mẹ ở nhà chăm chúng con. Hồi ấy, chỉ với đồng lương ít ỏi của bố mà cả nhà ta vẫn sống thật hạnh phúc đầm ấm.
Con nhớ, hồi mới đi học lớp một, ở lớp bạn nào cũng được bọc sách vở bằng những hình ảnh rất đẹp, còn con sách vở là bố bọc. Bố lấy những tờ
báo cũ bọc sách cho con. Con đã nhìn bố ngồi bọc cẩn thận từng quyển vở quyển sách. Rồi bố còn dạy con cách bọc sách ra sao, bọc vở như thế nào.
Chính lúc ấy, con biết rằng mình không thể bằng vật chất như các bạn trong lớp nhưng con có tình yêu, hạnh phúc mà bố mẹ đã cho. Khi con lớn hơn, bố bị bệnh ung thư. Lúc đó, con sợ con sẽ mất bố, con sợ lắm bố có biết không, đêm nào con cũng khóc.
Bố đã cố, bố đã cố được bảy năm rồi sao bố không đợi con học xong lớp 12 và đi làm hả bố. Bố bỏ mẹ bỏ bọn con, bố có biết ngày bố đi con không thể nhìn mặt bố lần cuối và cũng chỉ hai ngày nữa là con bố tròn 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, vậy mà giờ đây trong con lại mang một nỗi buồn xa xăm.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét