Thói quen mỗi sáng tỉnh giấc nhắc em với điện thoại và tìm kiếm những “quan tâm”. Một cuộc gọi nhỡ từ anh, ông anh trai mà em yêu quý. Mốc thời gian 1h54’ sáng khiến em giật mình. Có chuyện gì gấp và cần thiết đến thế hả anh? Có chuyện gì khiến anh vội vã gọi em giữa đêm trong khi buổi tối trước đó em còn thấy anh ốm nằm bẹp giường?
Em bấm số rất nhanh, gọi lại, nhưng anh nhấn “từ chối”. Tiếp đó là tin nhắn “Trong hoàn cảnh như này, người ta bấn loạn, mất phương hướng, chán nản và không biết phải nghĩ sao, làm gì, cũng là chuyện bình thường thôi, phải không em?”. Đọc những dòng ấy, em chợt hiểu ra lý do của cuộc gọi. Là anh không ngủ được, là anh trở trăn và tự dằn vặt chính mình khi chỉ trước đó vài tiếng, bạn gái anh bất ngờ nói lời chia tay.
Ý nghĩ thoáng qua ấy đẩy em về thời khắc của hơn một năm trước. Cũng là thương yêu hết lòng. Cũng là buông tay và mỗi người đi về một hướng. Cũng là đau khổ, cũng là trống rỗng và hoang hoải vô cùng. Là một người từng đi qua cảnh huống ấy, không hiểu sao em vẫn thấy anh thật dại khờ...
Ai cũng biết mùa yêu là mùa được trông đợi nhất trong năm. Không có một khoảng thời gian cố định nào cho mùa yêu cả. Có thể là những tháng đầu xuân ẩm ướt, có thể là tháng 4 giao mùa nắng vàng ươm pha gió, là tháng 6 với cái nóng đổ lửa, là tháng 9 trong tiết trời thật đẹp, là những ngày cuối năm khao khát gần kề... Mùa yêu đẹp trong từng ngày tháng, hay vì yêu nhau người ta mới thấy mùa nào cũng thật yêu?
Bởi thế, có những lúc ta bàng hoàng tỉnh giấc và chợt nhận ra mùa đã qua tự lúc nào. Ta thấy lòng nhẹ bẫng, đầu óc cũng lâng lâng. Cái nắng ngoài trời chao đảo, đất trời ngả nghiêng. Ta tự hỏi mình điều gì là sai ở đây. Như một câu nói vang vọng nơi vách đá, âm vang nhưng rồi lại bất ngờ dội lại, tịnh không một lời đáp. Ta buộc phải đối diện với nỗi cô đơn khi một phần trong tháng năm của mình theo mùa đi mất. Đó là khi ta mệt mỏi trên chính hành trình tìm kiếm đoạn đường tình yêu cho bản thân mình. Đó là khi nước mắt rơi và cơ thể rệu rã trong khi ý chí lên đường vẫn giục ta tiến về phía trước.
Nhưng có nhất thiết phải buồn không khi mùa nào rồi cũng sẽ trở lại. Có mùa mất gần một năm sau để quay vòng. Song cũng có những mùa trở lại với diện mạo hoàn toàn khác. Ta ngỡ ngàng đó có phải điều ta chờ đợi. Mùa yêu nào rồi cũng sẽ thế, nghĩa là đến rồi đi, đi rồi về. Như một lẽ tất yếu. Mùa yêu sau, có thể chẳng đẹp trong mắt ta như mùa yêu trước, nhưng có thể sẽ là mùa yêu ở lại với ta, mãi mãi.
Nói thì dễ, làm mới khó. Em cũng đã phải trải qua quãng thời gian không hề dễ dàng trước khi chính thức “bình thường”. Nghĩa là thôi trò mơ mộng về viễn cảnh “trở về”, nghĩa là bỏ thói quen nhắn tinvà đặt hàng ngàn câu hỏi “tra tấn” hội bạn thân, nghĩa là biết thương yêu mình hơn và tin rằng ai cũng sẽ được yêu thương.
Mỗi người sẽ có những cách tự “sống sót” khác nhau. Bản năng ấy sẽ giúp ta đứng vững sau những vấp ngã tưởng như không thở nổi. Như ngày người ta thương yêu nhất nói lời từ biệt, mặc ta níu kéo bằng trái tim, bằng ánh mắt. Nhưng anh à, “que sera sera” (chuyện gì đến sẽ đến) là bài hát được sáng tác để nhắc nhở chúng ta rằng tất cả những biến cố này là một phần của cuộc sống này. Thay vì buộc phải chấp nhận nó, anh hãy hài lòng sống chung với nó. “Người ta yêu nào đâu cứ phải bên nhau đến cùng...”
Mùa yêu rồi sẽ lại đến, có thể sẽ rất muộn. Nhưng đừng bao giờ mất niềm tin và hi vọng. Hãy vững vàng để một ngày nào đó thương yêu mới sẽ lại rực rỡ những tháng ngày...
Bài viết: Dời một mùa yêu
Nguồn
Zing Blog
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét